Hội An là một điểm đến thú vị của nhiều du khách trong và ngoài nước. Phố cổ Hội An là nơi duy nhất của Việt Nam còn gìn giữ những bản sắc dân tộc từ xa xưa. Vậy vì sao lại không nên du lịch 1 mình đến đây?
Cơn mưa lạnh trút xuống phố cổ khi đêm đã về khuya. Ánh đèn lồng khi mờ khi tỏ khiến con phố dài thêm hiu hắt. Trong đêm, vạn vật thẫm ướt, thoảng đâu tiếng rao trầm "Ai Chí mà phù nóng nào!".
Cơn gió bất chợt lướt qua Hội An khiến thành phố nhỏ nhắn này dường như co mình lại. Cơn mưa chiều thấm ướt những con ngõ nhỏ hình ống chạy dài zíc zắc từ phố này sang phố kia, xuyên ra đến tận dòng sông Thu Bồn phía sau lưng. Những mái nhà rêu phong cũ kỹ, những chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng dìu dịu khe khẽ đung đưa trong cơn gió, tiếng lá xào xạc xốn xang, thềm hè cũng thẫm màu. Dưới mái hiên nhà ai, đôi bạn trẻ xuýt xoa chờ cơn mưa ngớt tạnh, tay trong tay hạnh phúc với tuần trăng mật dịu dàng, trong tiếng mưa tí tách rơi.
Nhịp sống và nhịp thời gian dường như dừng lại khi chạm đến ngõ phố nơi đây. Thời gian đã khắc lên những mái nhà, những thân cột, những bức phù điêu về câu chuyện lịch sử. Bên bộ sập gụ nhẵn bóng, hương trà thơm quyến luyến, thư thái với bàn cờ tướng, hai cụ già đang dở với ván cờ. Góc nhà, chị hàng may hôm nay nhận được nhiều hàng cặm cụi cắt váy áo cho khách. Mỗi chiếc váy nhận trả trong 3 ngày, vậy là chị phải làm đêm hôm mới kịp chuyển hàng. Bên nhà hàng xóm đang cất những chiếc đèn lồng đủ màu sắc và hình dáng, trong nhà ngổn ngang đủ các loại giấy màu, tre nứa. Người vợ hiền sắp mâm cơm nóng hổi, tiếng gọi nhau, tiếng lách cách bát đũa, tiếng nhịp sống nhẹ nhàng trôi.
Mưa tạnh. Phố vắng. Ánh đèn le lói. Yên ắng. Không một tiếng động cơ nào được phép phá vỡ không gian này vì khu phố hoàn toàn dành cho đi bộ. Chỉ có tiếng bước chân, tiếng nói chuyện lao xao.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét